Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.Chẳng có gì để thấy xót thương.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
