Sao lại xé sách hở con.Trong công viên thì toàn ma cô.Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.Với đời người, ngắn lắm.Bắt đầu khó nghĩ đây.Chưa có gì để không thích.Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.