Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Họ vốn là những người khá nhạy cảm.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.