Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.000 thùng lúa, khiến giá lúa phải tăng lên.Nói cho đúng, đây là một bệnh viện chữa thần kinh.Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ.Bây giờ tôi biết rằng ta chỉ sống được nội ngày hôm nay thôi, không sống được thời dĩ vãng và tương lai và "Đối vơí một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới".Nếu con người mất cả hai chân kia còn có thể sung sướng, vui vẻ và tự tin được, thì tôi, một người đủ cả hai chân, có lý gì lại không sung sướng, tự tin như ông ta.Bà nói lập ngân sách phải do chính ta làm lấy và phải quen rồi mới làm đúng được.Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện.Tôi ngượng mà công nhận sự ngu ngốc đó, nhưng từ lâu kinh nghiệm dạy tôi rằng: "Dạy khôn hai mươi người dễ hơn sự thực hành những điều khôn chính mình đã dạy".