Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Chúng tôi vào thang máy và đi lên.Hoặc lúc phấn khích.Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
