Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Một kẻ lạc loài vô cảm.Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
